Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

Su và Bố ở Boston

Những ngày chờ đợi để bay đi Boston, điểm kế tiếp của cuộc hành trình, thật là nhiều thử thách. Toàn bộ New England báo động để chuẩn bị đón cơn bão Irene được cho là sẽ tàn phá dữ dội hiếm có khoảng nhiều chục năm trở lại. 

Cô Loan nhắn tin liên tục thông báo các tin tức về cơn bão: các sân bay đóng cửa, các hãng máy bay ngừng chuyến,...Rất may là cơn bão đã xảy ra sớm hơn thời gian đã lên lịch, chỉ trước vài ngày. Mức độ tàn phá cũng nhẹ hơn dự báo. Cuối cùng khi ngày khởi hành đến, mọi sự trở lại bình thường: sân bay mở cửa trở lại, chuyến bay không thay đổi. Tạ ơn chúa lòng lành. 

Nhưng vẫn phải nói thêm về cơn bão. Hậu quả bão làm Connecticut bị cắt điện kéo dài. Những ngày ở Boston, trường liên tục thông báo về khả năng hoãn ngày khai giảng nếu điện không kịp khôi phục. 

Bác Liêm chở hai bố con ra LAX lúc bảy giờ tối. Gửi gấm Su cho bác Liêm khi sắp tới Su về nhà bà Mục vào các dịp nghỉ lễ. 

Su mang theo hai vally lớn, một vally nhỏ, một thùng carton. Bố chỉ có một vally nhỏ. Tiền thuê xe đẩy đã lên 3.5$ cho bay nội địa. Nhớ vài năm trước đây chỉ là 1$ hay 2$? Thủ tục check-in rất nhanh chóng. Hai vally và một thùng check-in phải trả thêm tổng cộng 80$. Mọi chuyện xuôi chèo mát mái dù việc kiểm soát an ninh khá gắt gao vì lúc này gần ngày kỷ niệm 10 năm sự kiện 11/9.

Đến sân bay Logan của Boston lúc 10:00AM sau khi đã transit khoảng ba tiếng ở Newark. Hai bố con lấy cơm nếp Su nấu ở nhà bà Mục ra ăn với ruốc. Bố mua thêm một cốc cafe. Ngồi chờ thấy con bọ robot hay hay, bố mua cho Nu làm quà. 

Lạ nước lạ cái và bất đồng ngôn ngữ, bố và Su đứng chờ gần hai tiếng thêm mất oan 20$ tiền taxi, cuối cùng cũng đến được khách sạn Embassy Suite Hotel. Một kinh nghiệm đáng giá. Cũng nhờ ở khách sạn này bố biết thêm về việc travel và thuê xe ở Mỹ. 

Rút ra kết luận - cuộc sống phải cần trải nghiệm. Có thể phải trả giá, nhưng nếu không dám trải nghiệm thì mãi mãi mình chẳng lớn được. Vấn đề là phải chuẩn bị kỹ càng, xử lý khôn ngoan, linh động và tháo vát để chỉ phải trả giá ít nhất. 

Sau khi ổn định ở khách sạn, bố và Su đi thăm Boston, cái nôi khai sinh nước Mỹ, thành phố của các trường học,... bằng phương tiện giao thông công cộng phổ biến nhất ở đây - hệ thống xe điện. 

Từ khách sạn, đi bộ qua công viên Airport, đến trạm Airport Station, lên xe điện hết 1.5$ một vé, hai bố con chui lên mặt đất ngay ga City Hall.
Su đứng trước City Hall của Boston, Ga City Hall ngay gần đó, cách chừng mươi thước.
Từ City Hall đi tới chừng 100m, ở phía dưới, bên kia đường Congress là Faneuil Hall lừng danh, điểm đầu của History Freedom Trail

Rất tiếc tòa nhà này đang được sửa chữa thành ra không vào tham quan được. Sân phía trước lúc nào cũng có những nhóm làm trò mua vui cho đông đảo khách du lịch. 
Đường phố chật hẹp điển hình của Boston, khác xa với Los Angeles hay Houston. Chiếc xe hình con tàu  là xe chở khách du lịch tham quan thành phố của Duck Tour, lấy mô hình của những con tàu hải quân Mỹ sử dụng trong WW II.
Cụm tượng kỷ niệm cơn đói ở Ireland thế kỷ 18 là nguyên nhân những tổ tiên người Mỹ gốc Ireland bỏ xứ di cư đến Mỹ cho một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Su giữa đường phố Boston, hình như là đường Federal trước một cửa hàng hoa. Hoa đẹp quá nên bố phải chụp. Khung cảnh, thời tiết, con người cảnh vật thật là tuyệt.
Một địa điểm lịch sử nữa trong chuỗi các điểm di tích của History Freedom Trail. Nơi các nhà cách mạng Mỹ hội họp để chống lại thực dân Anh, khởi xướng Tea Party.
Boston còn là thành phố học. Sinh viên từ khắp nước Mỹ và thế giới đến học còn nhiều hơn người dân tại chỗ. Rất nhiều cơ sở giáo dục, đi đâu cũng thấy trường, thấy đại học. Su đứng trước Sulfork University, một trường đại học nằm ngay trung tâm và lớn thứ ba của Boston.
Đối diện Sufolk University là nghĩa trang cũ của thành phố nơi chôn cất Franklin BenjaminPaul Revere, những người tiêu biểu tham gia cuộc cách mạng khai sinh nước Mỹ. Xuôi về bên trái ở dưới là Central Park

Su đang đứng trước cửa nghĩa trang.
Tòa thị chính cũ của thành phố Boston cho đến năm 1969. Bố muốn có một kỷ niệm ở đây nên bảo Su chụp cho một bức.
Rồi thêm một bức nữa cho chắc ăn.
Bố đặc biệt thích tượng con lừa ở một góc sân biểu tượng cho đảng Dân chủ Mỹ. Thế là phải chụp một bức làm kỷ niệm thôi.
Đi một vòng quay trở về nơi xuất phát: công viên trước Faneuil Hall.
Đã hơn bốn giờ chiều, hai bố con đi tìm quán Green Dragon Tavern nổi tiếng mà bố được giới thiệu ở trên mạng để thưởng thức món đặc sản tôm hùm Maine lừng lẫy của thành phố biển Boston. 

Lò dò theo bản đồ một hồi cũng tìm ra. Hai bố con yên vị thoải mái sau nhiều giờ đi bộ giữa quán cổ có lịch sử thành lập từ thế kỷ 17! Vì còn quá sớm cho bữa dinner nên quán khá vắng. Thời điểm này rất là tốt vì người phục vụ có thì giờ hỏi han và phục vụ khách chu đáo.
Sau khoảng 15' chờ đợi, món tôm hùm xứ Maine rồi cũng được đem ra. Bố tự thưởng cho mình một chai bia địa phương.
Nhưng,... giữa lúc chuẩn bị thưởng thức thì phải nghe điện thoại từ Pomfret cập nhật về tình hình điện đóm. Vẫn chưa có điện và phải chờ cập nhật tin tức đến hết ngày 3/9. 

Chậc, thôi thì cứ thưởng thức hết đã, để hai con tôm hùm chờ lâu quá! Tôm khá ngon tính ra cũng rẻ so với các món chi tiêu khác. Hóa đơn tổng cộng cho bữa tối chỉ hơn 23$. 

Hẹn sẽ có ngày nào trở lại. 
Hai cha con tự chụp hình kỷ niệm trước cửa quán.
 Kỷ niệm một buổi chiều cuối hè ở Boston.
Tiếp tục tour tham quan, là đến mua sắm ở Quincy Market. Có ba dãy nhà lồng chợ. Su đứng chụp hình trước nhà chợ chính. Hai bên trái, phải là hai nhà lồng Đông và Tây. Trời tối dần và gió thổi rất lạnh. Hai bố con đem áo gió ra mặc.
Qua khu chợ, đi tiếp về phía vịnh Boston là quảng trường Aquarium với những vòi nước phun khói chạy vòng liên tục khá thú vị.
Su hứng khởi giơ hai tay chiến thắng.
Thả bộ dần ra đến vịnh Boston, nơi ngày xưa những chuyến tàu từ Cựu lục địa cập bến mang theo những dòng người di dân và chuyên chở hàng hóa từ châu Âu. Hiện giờ đây là cảng du lịch với các tour thám hiểm đảo ngoài khơi Đại tây dương, tour đi xem cá voi, ngược lên tận bờ biển Canada. 

Buổi chiều tà luôn đem lại cảm giác bâng khuâng thoáng buồn của người xa xứ. Đây là khởi đầu của một cuộc sống viễn xứ hay chỉ là một chốc lát trong cuộc viễn du dài sắp tới của Su?
Bố vẫn mong quê hương rồi sẽ tốt đẹp để Su có một cuộc sống trọn vẹn ở quê nhà.

Tour tự biên tự diễn của hai bố con rồi cũng chấm dứt. Bố và Su xuống ga Aquarium để về ga Airport gần khách sạn. 

Cuộc sống hiện đại của một nước công nghiệp ở các thành phố lớn luôn kết thúc mỗi ngày với những khuôn mặt mệt mỏi sau một ngày làm việc trở về nhà bằng phương tiện công cộng. Tuyến xe điện ngầm Boston này đã gần trăm năm, là tuyến xe điện đầu tiên ở lục địa Bắc Mỹ.

Boston, một thành phố sẽ mãi mãi ghi dấu ấn sâu đậm trong tâm trí của bố qua một vài ngày ngắn ngủi. Biết đâu nó sẽ gắn chặt với một phần đời của Su sau này khi mà Su được bước chân vào một trong những Ivy Universities huyền thoại ở đây sau ba năm nữa!

Cứ ước mơ và cố gắng, điều gì cũng có thể Su nhỉ.

Update @4.5.2021 - Su đã quay trở lại Boston không phải sau ba năm mà là bảy năm! Và đã ở lại Boston gần ba năm, học tập và làm việc ở MIT 

Su và Bố ở Los Angeles

Chuyến đi của Su và Bố bình an. Từ sân bay Tân Sơn Nhất mất hết hơn ba giờ bay đến Tapei, Taiwan. Do lệch một múi giờ, đến Tapei đã hơn bốn giờ chiều. Sau hơn một giờ transit ở sân bay Tapei, hai bố con vượt Thái Bình Dương bay đến Bắc Mỹ. Hơn 13 giờ bay cuối cùng hai  bố con cũng đã đến LAX, sân bay của Los Angeles lúc hai giờ rưỡi chiều. Thủ tục nhập cảnh ngắn gọn; hành lý cũng không có gì trục trặc, Su và Bố ra đến ngoài chỉ mất chừng ba chục phút. Đang đứng đợi xe cô Loan thì cô bỗng xuất hiện từ phía sau, mừng ơi là mừng. Cô Loan mượn chiếc Lexus LS 400 của chú An, lái xe từ Sacramento về OC từ tối qua để chiều nay đến đón hai bố con. Nước Mỹ đón chào Su qua cô Loan thật là ấm lòng và đầy cảm xúc.
Dù quãng đường quá dài, nhưng giờ giấc phù hợp và không gặp trục trặc nên hai bố con đều khỏe. Cô Loan chở đi chơi ngay và ghé thăm bà Mục ở tiệm.
Sau khi cô Loan về lại Sacramento để đi làm, Bố mướn xe ở Enterprise để hai cha con đi lại.

Hình chụp Su và xe Corrola bố mướn đứng trước sân nhà bà Mục.
Hai cha con cùng nhau đi Holywood chơi. Một bức ảnh kỷ niệm ở đại lộ danh vọng.
Sau Holywood là một vòng tham quan khu Beverly Hills. Ai du lịch qua đây cũng muốn chụp ở đây một tấm. Bố và Su phải chờ hơn 10' ở đây mới đến lượt. Năm ngoái đến đây với cô Loan, bố không thể tưởng tượng được là năm nay bố lại có thể chở Su đến đây và hai cha con chụp hình với nhau. Đúng là không mơ thấy nổi! Cuộc đời nhiều khi tặng cho mình những ân huệ mà mình không ngờ.
Tuấn Anh cùng với mẹ và chị đến nhà bà Mục. Bố chở hai đứa đi lòng vòng dọc theo New port, Seal Beach và Long Beach chơi. Su và Tuấn Anh chụp hình ở bãi Long Beach.
Su cũng gặp lại Quỳnh Như, bạn cũ ở Trần Đại Nghĩa. Quỳnh Như và mẹ đến chở Su đi ăn crawfish vào buổi chiều trước khi bố và Su bay đi Boston.
Theo giới thiệu của bác Lâm, hai bố con dành cả ngày thứ bảy đi xem bảo tàng Getty  . Không mất tiền vào cửa, chỉ tốn 15$ gửi xe. Trời nắng quá!
Bà Mục sắp xếp cho hai bố con đi chơi Disney land vào thứ ba. Cả một ngày trời vẫn chưa đi hết các nơi và tham gia hết các trò chơi. Bố có một kinh nghiệm nhớ đời khi chơi trò Splash Mountain. Quá mệt! Hai bố con đi bộ từ Disney land về cửa hàng bà Mục lúc hơn 10:00PM. Đứng trên cầu vượt free way xem bắn pháo bông kết thúc hàng đêm. Thường quá thành ra chẳng ai thèm quan tâm. Nhớ đến một tin ngắn ở Việt nam nhân việc bắn pháo bông 2/9, hàng ngàn người đổ về bến Bạch đằng từ chiều để có chỗ tốt mà xem, thấy thương dân mình quá.

Những ngày khác, Bố và Su đi mua sắm các thứ chuẩn bị cho việc vào trường. Cô Loan và bác Liêm cứ diễu bố là qua Mỹ không đi chơi đâu mà cứ chỉ đi shopping thôi! Su mua hai đôi giầy Dr Scholl, một là sandal và một là giầy đi học. Thêm một đôi Adidas nữa cùng với đôi Lacoste để chơi thể thao. Mua thêm một mớ quần áo nữa cho đủ theo packing list của trường. Phải mua thêm một cái vally lớn nữa. Bố loay hoay đóng thùng, san qua san lại cho đủ ký cũng mất cả ngày thứ hai. Rồi mọi chuyện cũng xong, chỉ còn chờ đến ngày bay đi Boston, tối 31/8/2011.

Su và Bố lên đường

Bố đã về đến nhà hơn một tuần. Giờ đây Bố mới rảnh rỗi để ghi chép lại cuộc hành trình.

Thế là cuối cùng cũng đến ngày Su lên đường cho cuộc hành trình đi tìm kiến thức và học tập nơi xứ người. Bố và Su khởi hành đi Mỹ vào ngày thứ sáu 19/8/2011, chuyến bay CI 782 của China Airlines, khởi hành lúc 10:50 sáng.

Cả nhà chuẩn bị từ sáng sớm để tiễn Su sau khi đã ăn sáng, hành lý đã sẵn sàng.

Chụp ở nhà một bức ảnh lưu niệm trước lúc lên đường.
Hình này giá mà Nu đừng có "ẹo" cái lưng thì không thể chê chỗ nào.
Su ngồi giữa hai bà. Nu mang bộ đồ hồng ưa thích ra mặc nên "nổi" nhất.
Cô Ba đi làm, Tài và Duy đi học không đi tiễn được.
Tiếp rồi ra đứng trước cửa nhà chụp một bức hình nữa để có gì Su nhìn lại còn nhớ cái sân nhà mình nó như thế nào.

Có rất nhiều người đi tiễn Su. Bà ngoại, dì Mỹ Linh, ông Hánh và nhóm giúp lễ cùng với cô Ngọc. Ông ngoại ra trước chờ ở sân bay.


Mọi người chúc Su lên đường bình an, mạnh khỏe, thành công.

Su thực sự bắt đầu một hành trình mới dài lâu, nhiều thử thách phải vượt qua để đạt được các ước mơ cuộc đời. Su hứa sẽ cố gắng hết mình để không phụ lòng mọi người. Hãy cầu nguyện nhiều cho Su!

Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011

Su's Marine Biology essay

Homework question:
Describe the significance of the Challenger expedition and the variety of endeavors the Marine Scientists now undertake.

Humankind has been given a burden responsibility to explore, understand and therefore protect the planet earth we are living on. Many branches of science have been created to fulfill this task, and the one that has drawn so much attention from the scientists for its significance is the study of marine biology. The variety of endeavors that marine biologists are now undertaking has made this branch of science a fast growing one.

Above all, scientists are studying the marine life just for the sake of knowledge itself. They are thriving every single day, doing researches, making observations in the hope of having thorough knowledge of this mysterious and enigmatic world.  Marine biologists want to know exactly the number of species hiding in the oceans that covers nearly 71% of the earth’s surface. They are also trying to connect the web of life, to understand how one marine species interacts with another or with the environment and to answer the questions that have not been answered.  That goal of someday having a complete encyclopedia of the sea for the later generations to know how wonderful and complicated the marine world is has been keeping scientists working tirelessly every day.

Looking into the marine biology in depth, we can see that there are a lot more goals that scientists are trying to undertake. First, they want to be able to predict the wraths of nature in advance before it is too late. Now and then, there are news about natural disasters that have taken the lives of many innocent people.  That includes but not limited to ENSO, tsunami, tidal waves, typhoon, flood…etc. Since the oceans act as enormous solar-powered engines that drive the various weather patterns affecting terrestrial environments, marine biologists, along with oceanographers, work together to prevent as much damage as they can. Had marine laboratories been equipped with enough hi-tech technologies, the recent tsunamis in Japan and Indonesia would not have been as devastating as it was.

Secondly, the underwater living organisms can be a rich source of food for all the other species, especially humankind.  Not only will those foods be nutritious, but they will also be playing a great part in some countries’ economy for their high commercial value. Although there are some industrialized nations, some countries still depend largely on the amount of fishes and products from sea organisms, such as my home country, Vietnam. Therefore, marine biologists are also thriving to have as much information about the types of fish, what food they feed on, which environment they can grow best… to help the hard working but still very impecunious peasants.

Moreover, scientists try their best to preserve the already wonderful and resourceful oceans that we have. We affect the marine world every day, whether we are aware of it or not. For example, a marine organism named Pfiesteria usually feed harmlessly on algae. By releasing waste material into the river where that specie lives, we created a sudden increase in nutrient concentration, therefore create an impetus in the organism and turn it into a carnivore. During the carnivorous stage, Pfiesteria emits a toxin that stuns a lot of fishes and then feed on them. That is just a small example of why marine biologists try to achieve the goal of protecting the underwater environment.

To achieve those various goals, scientists have made a lot of efforts. One of the most significant effort to get a better understanding of the marine life is that of the “Challenger expedition”.  The expedition was so important because it has laid the foundation of marine biology and drawn attention of a lot of scientists to this branch. The expedition came back with information that filled 50 reports, including the discovery of 4700 new species. In general, it gave birth to modern science of marine biology and oceanography.

In conclusion, the marine biology science branch has created various of endeavors for scientists to desire and undertake.  I believe that this science branch will grow and be more advance in the future, although it is newly developed.

Su has just received his feedback for the this English essay, 95/100 for Details, 80/100 for Language (Grammar) and 95/100 for Thinking. That makes the final score 90/100

Bài nộp đầu tiên của Su ở Pomfret

Su gửi Bố bài làm đầu tiên phải nộp ở Pomfret. Thầy giáo yêu cầu viết một essay đề tài liên quan đến Summer Reading. 

English Essay Summer Reading.

Dear Tuan Anh,


How are you doing? Is everything fine with your daily life, anything interesting? Sorry for not answering your letters, I was very busy. However, to make it up to you, I will tell you something very interesting. It is so interesting that when I came home I wrote to you right away.

Do you still remember the oak tree that we have been standing at for five years, waiting for a blurry image of a bus to come to pick us up? The relaxing shade of the tree and the harmonious sound of leaves in the cool breeze always make me ponder about a lot of things. Sometimes the joyful imagination of getting back home from school, treating myself a cup of refreshing iced tea, but sometimes, shadowy vision of the future made me perplexed. 

Last week, I was waiting for a bus, just as usual, when I suddenly think about my future. I have not figured out what  I might do in the future. Become a lawyer? With my poor communication skills? A doctor maybe? No, everyone say that only a few real geniuses can, and I am definitely not one of them… Those questions haunted me so much that even when I got on the bus I am still envisioning myself seven years later wearing many kinds of uniform. 

In the middle of confusion, I finally decided to not think about it anymore. I will be a carefree student who hang out with friends, go to Facebook and watch movie all day.  I was very satisfied with my decision, and also tell myself that “Enjoy what you have today” and “What will come will come” will be my favorite mottos.

However, when I came back home, I read the book named “Glass Castle” and I had to change my mind immediately. It made me think about the choices I have to make in my life and how it affects my future. 

Let me give you a brief summary of it so you can understand. The book is a self-biography of the author, Jeanette Walls, who was born in a very poor family with three kids. They had to struggle with the bills, move from town to town, and had barely anything to eat. They were so poor that at some point, Jeanette and her siblings had to search for the inedible, odoriferous food in the trashcan of the school cafeteria, and get clothes and money by stealing. 

In addition,their family was not a peaceful, normal one. Their mother is a woman who loves art and paints all day. There would not be any problem if she could sell any paintings to alleviate the heavy financial they have to suffer. She could not sell any of them, but still wildly believe that she has talent that will be discovered someday. So instead of choosing to do the right thing for her children, she left them alone doing what they want and treat her paintings like they were her “beloved babies”. 

That indifference resulted in the accidental burning to near death of the author. When Rose Mary Walls had a chance to work as an teacher, she refused to do it, and said: “I have sacrificed so much for you all, it is time for me to treat my own self a bit”.  If I were her, I would choose to care for my children, to take them for a walk every Saturday night, to read them stories whenever they go to bed instead of being selfish and self-centered, don’t you think?

You may think that their mother was inadequate for a real mother.However, the real problem lies in their father. He could have chosen to be a good figure for his kids to follow; he could have chosen to work hard for his family. He could also have chosen not be self-sufficient and accept the help from the charity organizations and the community for the future of his kids.  

But no, he would rather choose to leave a job just because of a minor conflict with his boss and leave his children starving. To make matters worse, he is an alcoholic and came home shouting and throwing things at everyone else. 

It was so chaotic that Jeannette described it as “broken glasses were everywhere, and the room seemed like it was hit by a bomb”. He is weak and very bad at keeping his promises too, those characteristics shows clearly when he tried to trick Jeanette into giving him money to buy beer, “like a kid crying for some candy” and when he promised to build a glass castle but instead turned the hole made for the castle into a garbage dump. 

He even ruined the whole family’s Christmas when he burnt down the pine tree that the kids have tried so hard decorating by using the lighter – the Christmas present that they dedicated only for him. Therefore, “all the excitement and joy went up with the fire”. 

After I read all the things about him, I promised myself that I will always consider carefully the advantages and disadvantages before making a decision, a choice in my life. Because I know that every choice I make has an effect on my life, more or less. 

I could choose to be carefree and not study hard to turn out as a homeless, penniless guy and father, a shame to myself and a burden to my family. Or, I can just treasure this period of time as a youngster to study hard for just about six more years and be a successful entrepreneur. In the end, it is all up to me, I am the one who decide how my future is going to be.

One more lesson about choice that I got from “The Glass Castle” is that, you can choose to make your life stressful and filled with unhappiness or full of laughter, it is up to you. 

Jeanette Walls taught me to forgive people, and free my mind from the faults of others. Even with an empty stomach and was very sad by her parents wrongdoings, Jeanette always try to find a logical reason to forgive them and welcome them back to her. 

When her dad told her that he is going to give up drinking as a birthday present for her I, as a reader, did not believe him at all and I think you will probably the same too. But Jeanette had faith in her father, she forgot about all the melancholy her dad has brought to the family, and waited in front of his room every day to see if she can help until she realized that her father did not have the fortitude to quit drinking. 

The same happens when he stole money from her, she knew that he used it to buy beers but she forgave him. Had she not been forgiving and open-hearted, there will be a lot of chaos and sadness that break the family apart, don’t you think? I promise myself that I will make wise choice of forgiving people like her too.

So, what do you think? Maybe my thoughts were unorganized and lengthy but the book “The Glass Castle” somehow really did change a part of me. It enlightened and fascinated me with the thoughtful lessons about choice you have to make in your life and how greatly it affects your life and future. 

Hey, if you have any comments or if you just read an interesting book, write and share with me, I am so willing to discuss with you… It is time for me to sleep, I will see you later, ok? I am looking forward to hearing from you!

Yours sincerely,
An 

Hoang Nhat Anh

My name is Nhat Anh. At In home everyone call me is Nu. In my english school, my english name is Ashley. I'm 10 years old. I'm studying in Dinh Tien Hoang school. This is the last year i'm study in on this school. My class name is 5/6. I love art and sing. My I art skill is good not to bad. My farther father's name is Nhat . My mom's name is Linh . My brother's name is An but his name in at home is Su. My dad is an enginer, my mom is a doctor, and my brother is studying in U .S .A. I like Pop music. Ssinger i like is Lady Gaga, Taylor Sswith ,2pm ,2nei1, Katy Perry, Super Junior, Nicki Minaj, and Britney Sspears, and Selena Gomes .