Thứ Năm, 30 tháng 12, 2010

Noel 2010

Như mọi năm Noel bắt đầu bằng việc dựng lắp cây thông của ba bố con. Năm nay Nu khởi xướng bắt bố làm từ hơn hai tuần trước. Cũng mất cả buổi chiều thứ bảy. Nu thích và hể hả lắm. Năm nay nhà có thêm con mèo con. Lí lắc nghịch ngợm, mèo ta cứ nhảy lên nghịch ngợm với những quả châu, làm lăn cồm cộp trên sàn nhà.
Cả nhà đi lễ cũng như mọi năm. Nu đi lễ sớm với nội. Năm nay Nu lỡ cỡ rồi, quá lớn để làm thiên thần, mà lại quá nhỏ để đóng hoạt cảnh, thế là chẳng được tham gia tiết mục nào cả. Mẹ đặt một cái bánh bông lan nhân mặn ngon ơi là ngon.
Ngày thứ bảy 25/12 gia đình cô Ba lên đầy đủ, mọi người quây quần bên nhau với bữa tiệc thật to. Ai cũng vui vẻ.
Tối chủ nhật bố chở mẹ và Nu đi một vòng khắp thành phố xem đèn và hang đá, xuống tận khu Bình An. Năm nay mọi nơi đều ỉu xìu có vẻ gượng gạo kém nhiều hơn năm ngoái. Nhưng người thì càng ngày càng đông.
Thế là hết Noel 2010!

Thứ Tư, 29 tháng 12, 2010

Titanic con tàu vĩ đại, nhưng biến mất trong sự kiêu ngạo của loài người

Mọi thứ đều do con người làm ra, và chính họ đã phá hủy nó. Đơn giản nhất là con tàu Titanic. Vì sự kiêu ngạo của loài người, con tàu vĩ đại nhất, sang trọng nhất cũng đã bị hủy hoại. Cũng vì sự kiêu ngạo đó họ đã tự hủy hoại bản thân mình. Cuộc sống là như thế, vì những tính hư tật xấu của chính mình, đã hủy hoại đời mình.
                      

Thứ Năm, 9 tháng 12, 2010

Su thi TOEFL

Cuối cùng rồi kết quả mà bố chờ đợi hơn tuần nay cũng có.

Bố chỉ mong Su được 80 vì các boarding school không có những lớp ESL (English as Second Language) yêu cầu tối thiểu là 79.

Bố đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là dưới 70 vì thâm tâm bố nghĩ trình độ Su chỉ cỡ 70-80. Tuần cuối cùng trước khi thi bố gào thét liên tục trong khi Su cứ lờ vờ rồi lăn ra ngủ khò. Từ bốn năm tháng trước, bố khuân về cả triệu tiền sách và dĩa TOEFL cho Su luyện thi, rốt cục đến ngày cuối mới thấy Su lơ đãng mở cuốn Speaking ra xem! điên hết cả người!!

Hôm kia cả nhà ăn cơm tối, bố bảo nếu Su trên 100 điểm bố sẽ đãi cả nhà một bữa sang chưa từng có! Nu láu táu "toán học": 100 điểm có được không bố? Bố bỗng tiếc tiền: phải trên 100, bằng 100 không tính! (nghĩ thầm - 90 không biết có được chăng?)

Thế mà kết quả là 101, vừa đủ để bố phải xùy tiền ra! 

Su ơi là Su.

Thứ Ba, 7 tháng 12, 2010

Outliers

The reading that I have enjoyed most was a book named: “Outliers” by Malcom Gladwell. In my opinion, this book is a fantastic one and I gained great benefits from it as a student. It gives an interesting new aspect into the reasons to success.

In this book, Malcom Gladwell had totally convinced the readers that success does not related much to the intelligence, or IQ as we often say, of a person. He pointed out and proved that the people who are successful right now are the ones who are benefited from luck many in different ways. They  had a chance to practice, to make their talents cherish and be found or even to be born in the right month and year in mysterious ways that can not be explained. Bill Gates and Steve Jobs success’s mystery was clarified as having a continuous row of fortunate events.

Furthermore, the author also stated that being intelligent is not enough, to succeed in life you have to practice your talent for approximately ten thousand hours, giving the life of Mozart and the Beatles as examples.
Finally, I believe the author when he gave the opinion that a genius can be wasted and never have a chance to cherish if his talent was not cared of and fostered. Comparing Robert Oppenheimer and Christopher Langan, whose IQ are equal but one is successful and the other does not,  Malcom Gladwell had broadened my mind in many ways.

Now I have learned to always think outside of the box and to consider a problem in many aspects like him. I was also motivated to continue to learn and keeping up the good work at school because now I knew that being successful or not does not depends on whether I was born a genius or not, It depends on how I take my opportunity and spend effort on my future.  

What makes Su the interesting person?

“Everyone is unique and special in their own ways”- Anonymous. I have great belief in this quote and as time goes by I am astonished at how true it is. I myself consider my great passion for singing, playing the organ and acting is the thing that made me who I am now and distinguish me from the other boys.

If you have a chance to visit our beautiful country Vietnam, you will discover one special thing about the people: the concept of boys and men. In Vietnam, we consider that boys have to be good strong, masculine and be good at sports. Because of that, everyone think that it is awkward to find a boy who is interested in arts as I am.
I consider acting a very interesting activity. I always love to take part in a play and be a character in it. The feeling of not being yourself for a short period of time, the feeling of morphing into somebody else’s appearance and character attracted me. Furthermore, acting is quite a difficult art to master because you have to act with all your soul and mind, if not you will look like an emotionless statue who is trying in vain to express those fake feelings. All of that are definitely suitable for a person who always want to move forward and accept challenges like me. Thus, I recently became a member of the school’s drama club and I act nearly all classes of Literature and History. Therefore it is easy to understand why my friends are used to call me “Drama queen”.
But what truly make me who I am is my passion for singing. I love to sing. I sing whenever I am free. I guess my passion in singing came from the fact that I learned to play the organ piano since I was four until last year. I find myself ecstatic in the rhythm and the beat of the song created by my hands and mouth. Music really does clean the soul, because when I sing I feel relaxed and relieved. When I am singing and playing the organ at the same time, the world seems to stand still and there are nothing else beside my organ and me. After a hard day of studying, I would rather put all my feelings in a song and sing it out loud. A song that matches my feeling at that time will probably appear in my head, like a good friend that is always there when you need to share your feelings. Recently, my hobby became known and appreciated by my family and friend. My class always choose me to be the class’s lead singer for any singing contest. The latest event was me singing “Bad romance” by Lady Gaga in front of my whole school. At first I was a bit scared but then I gained my confidence and give the audience all I have got. That resulted in a huge round of applause like a nuclear bomb tearing the hall apart.
I am a person that is full of energy. Energy to learn and energy to participate in different kinds of activities. I believe that I can contribute to the community that I live in a boy that is not only do well in school but also a person who is willing to share with other people his passions and hobbies. Therefore, I can contribute to the diversity of the school I go to, making it a place with different culture and people.