Thứ Năm, 20 tháng 10, 2011

Harvard

Những ngày ở Boston, bố lên chương trình để hai cha con đi thăm Harvard và MIT huyền thoại. Thực ra mà nói, mới năm trước đây bố chả bao giờ nghĩ là sẽ có dịp đến hai chỗ này, huống gì là có dịp cả hai cha con cùng đi.

Kinh nghiệm hơn một ngày dùng Subway để đi lại ở Boston giúp hai cha con tìm đường đến Harvard thật dễ dàng.

Đến ga Harvard (ngầm dưới đất)
Cửa đi xuống ga Harvard

Cảnh vật quanh ga

Khung cảnh của Harvard Square thật yên bình và đẹp dù các hoạt động cũng không kém phần náo nhiệt: rất nhiều du khách, các tour guide chào mời, các nhóm trình diễn đường phố và rất nhiều xe.

Hai cha con dò bản đồ một lúc để tìm Harvard University, thì ra campus của trường sát ngay bên, chỉ vài bước chân và hầu như không có ngăn cách gì giữa đường phố và campus. Harvard huyền thoại là đây. Ngước nhìn tòa nhà gặp đầu tiên, Lehman Dudley Hall, đang tổ chức event của Harvard Alumni Associations. 


Không có bản đồ của campus, hai bố con quyết định đi lang thang theo cảm hứng. Campus quá rộng hầu như không có giới hạn. Thời tiết tuyệt vời, ấm áp sau nhiều ngày mưa bão do ảnh hưởng của cơn bão lịch sử Irene.   Các nhóm sinh viên nằm bò trên bãi cỏ sưởi nắng. Chỗ này gọi là Old Yard.


May mắn thay, hướng lựa chọn tình cờ của hai bố con lại đến đúng chỗ cần đến! Tượng đài của ông Harvard ngay trước mặt, nơi mà nếu không đến để sờ chân tượng thì là chưa đến Harvard! Hai bố con chờ gần 5 phút để đến lượt mình chụp hình. Ôi, có khi nào Su sẽ trở thành sinh viên chính thức của trường không nhỉ?


Bố cũng muốn lấy hên dù sẽ chẳng bao giờ trở thành sinh viên của trường.
Tòa nhà này là tòa nhà chính của trường gọi là University.
Thêm một bức toàn cảnh

Hai bố con tiếp tục khám phá khuôn viên vô cùng rộng lớn của trường. Rất nhiều tòa nhà, với đủ phong cách kiến trúc, cũ mới, nằm rải rác giữa rừng cây. Khi thì là một chapel.
Memorial Church
Memorial Church nhìn trực diện.

Khi thì là tòa nhà nhiều tầng, nửa cổ, nửa hiện đại.

Rất nhiều tòa nhà có dáng vẻ như tòa thị chính, cao lớn, uy nghiêm.

Rồi các kiến trúc ẩn khuất sau nhiều hàng cây: viện bảo tàng? phòng thí nghiệm? hay giảng đường?


Tiếp tục với các góc cạnh kiến trúc đẹp và cổ kính.


Thứ Tư, 19 tháng 10, 2011

Pomfret School Midterm Grades

Hôm nay bố nhận được báo cáo điểm giữa học kỳ của Su ở trường Pomfret.
Tóm tắt là 6 điểm A và 2 điểm A-!
Not too bad ;-)) for a Vietnamese boy just came 5 weeks ago.
Với đà này đến cuối kỳ Su sẽ không khó khăn gì để là học sinh top của trường, phải không?
Chúc mừng Su.

Đà Lạt tháng 7/2011 (tt)


Lên đến Đà Lạt đã xế chiều. Lần đầu tiên ở Khu khách sạn Cadasa vốn là khu biệt thự cũ ở đường Trần Hưng Đạo mới phục hồi sau bao năm bỏ phế. Thời tiết đẹp tuyệt vời.

Chuẩn bị khởi hành trước biệt thự Cadasa




Su đứng dưới gốc cây thông đóng vai chàng lãng tử!!

Đà Lạt khá đông khách du lịch, đang là những ngày cuối cùng của kỳ hè vì các trường đã chuẩn bị nhập học sớm cho năm học mới. Quanh bờ hồ rất đông người và rất vui. Trời xanh ngắt, gió êm tuyệt vô cùng cho những con diều đủ màu sắc. Vừa xuống xe, Su gặp ngay người quen cũ.


Mẹ mua cho Nu một chú diều bướm thật đẹp. Lần đầu tiên Nu biết cảm giác thả diều là như thế nào?

Su Tài Duy cũng không thể cưỡng nổi sự thích thú

Chặng dừng kế tiếp là nhà thờ Domain. Ghé đây cũng là để mua áo len dài tay, ngắn tay, nón len, khăn quàng cổ cho Su, chuẩn bị cho những ngày đông đầu tiên của Su ở Pomfret.
Su và Nu trước nhà thờ Domain

Su, Duy, Nu và Tài

Nu 'hồng'


Mẹ và Nu


Đà Lạt tháng 7/2011

Đà lạt là nơi ưa thích của Bố. 

Mỗi khi có dịp là cả gia đình lại lên đó chơi. Hè 2011, thời gian của mọi người không nhiều: Su tranh thủ học luyện thi SAT, Nu thì mắc học British Council, Tài không được nghỉ hè. Cuối cùng cũng có một khoảng thời gian rất ngắn gom được đầy đủ mọi người.

Chuyến đi này cũng là để tiễn Su lên đường, mua tranh thêu tặng cô Loan và dĩ nhiên vẫn là một kỳ nghỉ hè.

Khởi hành ở nhà từ sáng sớm nên khi ghé vào thác Dambri chơi chỉ mới khoảng 10g. Trời mưa nhẹ, mọi người còn hăng hái và vui vẻ lắm!

Một bức hình chụp chung cả đoàn trước khi vào khu thác, dĩ nhiên là bố vẫn cứ phải kiêm chân tài xế và thợ ảnh!








Khởi đầu là đi xe trượt xuống thác. Một dịp để trải nghiệm cảm giác mạnh!
Su và Nu xuất phát đầu tiên.
Gia đình mình đứng trước thác Dambri. Nước bắn tung tóe dù đã đứng cách thác thật xa.




Cách thác Dambri không xa là thác Dasara. Đây là thác mới rất đẹp. Thế là thi nhau tạo hình kỷ niệm trước cảnh vật thiên nhiên hùng vĩ. Một vài cảnh ấn tượng. 

Hai Anh Em Tài Duy

Bố và Su


Trái tim yêu thương :-)

Su và Tài rất là duyên dáng trong động tác "tạo hình"!



Thứ Tư, 12 tháng 10, 2011

Bài luận thứ hai của Su ở Pomfret

“You do not have much confidence, do you?”

“No! What makes you say so?” I tried to laugh it off, but I could not. Something seemed to hold the muscles of my face, preventing it from creating a curve. I knew that if a mirror had appeared in front of me, it would have shown a distorted, awkward smile. 

Michael said something more but at that moment my ear just disavowed any sound, and everything I saw became blurry. I ran straight back to my dorm, sat on my wooden chair and began to stare absent-mindedly at the thin air. All my senses stopped working and became null, but inside my head, thousands of questions were coming up. They were so fast that before I had time to answer the first question, the next one appeared. Do people hate me? Am I not a good person?... At that moment, I was in great fear. Fear of being isolated and fear of being alone with no one to talk to…. My mind, like an inexperienced and lost young traveler, drifted slowly along the river of time and memories.

I was born in Vietnam, a country very different from the United States. Not only is the weather and the time the direct opposite, but the common concepts and expectations are different too. We Vietnamese pride ourselves on what school we go to, considering the logo of the school a powerful symbol to measure any person’s intelligence and effort. Whenever parents meet another, it is just a matter of time before this question is brought up in their conversation: “Which school does your son/daughter go to?”

In schools, which are all day schools, the students are defined by the grades they get and so they do everything to get to the top ranks in class. School starts from 7:00 am and ends at 5:00pm, with two fifteen minutes break. 

After students have finished school, they do not go home but go straight to the teachers’ home or learning institutions to learn extra classes that teachers open to improve their salary. There, they learn extra knowledge for the courses, tips for exams and receive extra learning documents. Then, the jaded students come back home not allowed to sleep but instead struggle with the prodigious amount of homework and/or studying for tests. Usually, we sleep at twelve o’clock and this becomes one or two o’clock depending on the number of tests we have the next day. 

I was lucky to be able defeat a lot of people in order to be a member of the best class of the best middle school in Vietnam.

However, this also put a stressful burden on my shoulders. If I do not ace the high school entrance exam, which also means not getting to a school as equally good as my current school, it will be a shame for me and even for my family. People will laugh and mock at the lazy and arrogant me, who thought he was so good that he did not make effort in studying, and at the family which does not care about the future of their child. 

Fortunately, I did not have to endure the public gossip, but everything came with a price. I had to study five extra classes at five different places. I left home at seven o’clock and did not come back until 10 pm. Even now, I could not believe that I had the energy to do that every day, maybe the fear of being teased had given me energy. 

However, the real consequence of all this hard studying was that it seems to have devoured a piece of my soul, taken away a vital ability from me, the ability to talk naturally and to socialize with people … Also, I did not realize the power of friendship much, because I really do not have any real friends and never talked to anyone but my family at all. I can live happily with or without them. We are all just classmate, or comrades, nothing else.

Suddenly, I was told to go to Pomfret. The period of time between planning and making that plan come true was shorter than a dream. I woke up and find myself alone in America without family and relatives.

USA in general and Pomfret in particular is like a reversed world of where I used to live. In USA and also Pomfret, people seem to respect the ones who excel in sports more than those who make effort in studying. Whenever people meet each other, they always ask : “What sport do you play”, not “What is your GPA”. 

When I tried to bring up the subject of academic, they stared at me as if I was an alien from another planet and  just wanted to walk away from me. I also did not know how to make jokes or how to tease people, the fundamental elements to be considered “cool”. 

In my cross country team, I was the weakest one so I did not want to talk to anyone. It is better for me to not be known by anyone and be excluded, a person who wanders around and is almost invisible to the others. No one would bother to talk to me, and I accepted this as an approval sign that I should always remain invisible. When it is time for breakfast, lunch or dinner, I always find myself a whole table, enjoying my meal in silence. 

At my dorm, I studied day and night, ignoring all the dorm’s entertainment and events. While everyone, even my roommates, was in the common room watching TV and laughing, I was flooded with homework and working quietly in my room. 

However, I was happy because they are wasting their time and I was on the road of success in school and to a new future. I comforted myself by trying to keep in mind my “mission” when I came here. I must work hard because, if I do not, the school will cut off my financial aid. 

Even with the sufficient financial aid, if I do not try my best in high school and cannot find a scholarship for college, I will become a failure. Not only will I be not able to come back to Vietnam because the education system is so different, I also cannot continue my studying in America, my life will become a bottomless dark hole, with no light of hope and no way out. Therefore, I was happy that I can be in the whole large room by myself, it is wonderful to be alone.

Is it?....

I walk in the school campus every day, seeing people saying hello to each other. I envied the students who can always be recognized by someone and call that person’s name. 

Maybe to everyone else, it is a trivial thing but to me, it is like a huge honor. I walked by people too, but nobody said “Hi!” to me, not even a waving hand. They just give me a strange look and then walk pass me, like I was not there or was made of air. 

I tried to say “hi” to someone but the word just got stuck in the middle of my throat, like it was being pulled down by a heavy weight. In the cross country team, I just wanted to be involved in their conversations, to laugh at their jokes or even just be the subject of their teasing, as long as they mention my name in their talking, or even nicer, talk to me. 

Once a friend came to my table asked me why I was sitting and eating alone and why I did not go to their table. I told him that I did not want to get involved in the troublesome casual conversations, with innumerable unwritten rules about politeness that I have to follow. 

However, while I was saying that, something inside me just protest to every word that was coming out of my mouth. That thing wanted me to not say anything, as if I was not being true to myself. When he left my table, I stared at his back until he came out of my sight, continuously begging him to turn back and talk to me more, I was hungry for words, for the pleasant feeling of being able to share your thoughts and your stories with someone as a normal person would do. 

The loneliness devoured my life slowly but intensely, turning me into a depressed and stressed out person. It is just too brutal and cruel, making itself more and more vivid while fading all the happy moments I have in life. The temperature was cold at night and warm at daytime but my heart just got too frozen and brittle all the time, as if it can shatter to pieces when harmed, and it did.

Now I remember what Michael said. After I told him how miserable I am, to prove that I am right, I told him to watch me saying hello to another guy, I bet that he would not say “hi” back and just walk away. 

To my astonishment, that guy just replied with a warm welcome. I was so stunned that I just paralyzed while his voice resonate in my mind.
“You see, people don’t hate you, they just… don’t know you. Why would they hate you? You are nice like everyone else in this school. Just be nice and talk to them and you will be heard.”

In the process of writing this essay, I subtly realize how true Michael’s words are. People have no reason to not like me or hate me, I did not do anything wrong or harmful to them. 

And so I tried to talk to my dorm friends. It was so hard at first but at last I managed to push the words out of my mouth. They were so nice to talk to, and I even have some best friends now. Then I tried to talk to my cross country team, and they also answered, though I have to limit my talking and promise to myself I will try harder in the team in order to gain confidence to talk freely to them. 

Now, whenever I meet someone, I always say “Hello” to them and I mostly get a warm reply back. My life became much happier now and I am much more optimistic about life than I was. I now can really understand how much friends and other people mean to me when I am far away from home. I also realize the truth that I have to open myself to other people so that they can know me better. 

Therefore, I should not just wait and pray that they will come, but instead be the active person who comes and greets them first.

Thứ Hai, 10 tháng 10, 2011

Nhắc lại các dặn dò

Bố bắt đầu viết các dặn dò cho Su từ tháng 4/2011, để Su thỉnh thoảng xem khi rảnh rỗi lúc xa nhà.

Các dặn dò này đã trôi mất tuốt bên dưới khi các bài mới thêm vào. 

Bố làm đề mục này để nhắc lại các dặn dò và Su dễ đọc.
         *** Dặn dò 1
         *** Dặn dò 2
         *** Dặn dò 3
         *** Dặn dò 4

Thứ Tư, 5 tháng 10, 2011

Bài báo đầu tiên Su viết cho báo trường Pomfret

Pontefract Article

by Su


It is kind of hard to meet Mr.Guertin because of my tight schedule. However, we found a time to meet at last. From the lodge, I welcome him in. My first impression of him was a man who, partly made weary by the ruthless flow of time, but from his face I can know that he is a very friendly and kind-hearted person. 


We started the interview with some casual conversations. I was astonished by the fact that after just five minutes of talking, although we did not even know each other’s face and have never talked before, we all communicated very naturally, like we have been close for a long time. I took a picture of him, and we began the interview. I feared that I will create an awkward atmosphere of emotionless talking and answering because of my lack of experience in interviewing, but I did not have to look at my prepared question most of the time because as the conversation flows, questions somehow brought themselves up.


Mr. Charles Guertin has been working at Pomfret as a supervisor for the facility department for nearly 12 years. That is such a long time and it shows that he loves his work and is very dedicated to it. 


He lives in Plainfield, Connecticut, just about 20 minutes from Pomfret School with his wife Gayle. He told me that when he saw my email telling him that he was voted to have an interview for this edition of Pontefract, he told himself : “Why not?” and was kind of excited because he is willing to help students as much as he can. 


He begins his ordinary days by waking up at 5:00 followed with a cup of hot coffee and then he drives to work. When he arrives at Pomfret at about 6:30, the first thing he do is checking his email to see if anyone has emailed him late at night or not. Then, Mr. Charles Guertin go to the front office to take copied papers and to check if the copy machine is working fine or not (I myself once experienced both of the copy machines not working and it was chaotic, a lot of things have to delay). 


From there on, he goes around and check the buildings, and the dorms to see if anything needs repairing. If there is a meeting that day, he and his team would set up the room (the lodge for example) for that meeting and clean it up when the meeting is done. “There is no fixed or specific schedule for me, whenever problems with the school’s facility arise, like a light bulb or a fan not working, we fix it”. 


However, he still has an “Event Meeting” every Thursday morning, when he will be noticed in advance of any meeting will occur for the next week. One thing probably some of the new students do not know is that, his team set up the dining hall on Tuesdays and Thursdays for Sitdown lunches. He continues to get busy for the rest of the morning until 10 o’clock, when he take a break and has lunch. 


After lunch, he catches up with his work and leave for home at 4:30. Being in charge of all the facilities in the school, including the dorms’ is a burdensome responsibility that not anyone can handle. “Fortunately, I never get caught up by my work”, he said, “thanks to my wonderful, hardworking team who always help me. Without them, I can never handle the amount of work”. 


After all the hard work, he relax by mowing the lawn and take care of the tomatoes that he and his wife have grown and usually sleep at 9:00 to prepare for the early work the next days. On the weekends, he has a lot of hobbies to enjoy his free time like going bass fishing, going to the beach or travelling to various places. He added:  “I especially love to eat out with my wife, Gayle”, I guess because it is the time when the family can get together after tiring days of working.


The reason why he loves to work at Pomfret, as he said, is that he loves the people here. “The people around here is very friendly, I love to work with them everyday”, he said. More importantly, he simply loves to help students, to make their life at Pomfret become easier and therefore happier. In addition, he loves the aesthetic scenery at Pomfret, with all the trees, the endless fields of grass, the bright, warm sunshine in the chilly weather. All of the above makes him feel happy, makes his life become more meaningful and gives him the motivation to do his work everyday.


The final words he wants to share with all the readers of the Pontefract is that : “Be sure to enjoy life to the fullest because life is too short and it goes too fast”. He told me: “ Now you are fifteen, if you do not take and try all the chances and opportunities of life, you are gonna wake up  one day and realized that you are twenty five very soon, you will probably regret the ten years that you have wasted”. 


His message for all the readers in general and for the students at Pomfret school in particular is to never afraid of changes, always try new things and experience it. You  should always be ready to think out of the box and step out of your comfort zone.

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

Su và Bố ở Boston

Những ngày chờ đợi để bay đi Boston, điểm kế tiếp của cuộc hành trình, thật là nhiều thử thách. Toàn bộ New England báo động để chuẩn bị đón cơn bão Irene được cho là sẽ tàn phá dữ dội hiếm có khoảng nhiều chục năm trở lại. 

Cô Loan nhắn tin liên tục thông báo các tin tức về cơn bão: các sân bay đóng cửa, các hãng máy bay ngừng chuyến,...Rất may là cơn bão đã xảy ra sớm hơn thời gian đã lên lịch, chỉ trước vài ngày. Mức độ tàn phá cũng nhẹ hơn dự báo. Cuối cùng khi ngày khởi hành đến, mọi sự trở lại bình thường: sân bay mở cửa trở lại, chuyến bay không thay đổi. Tạ ơn chúa lòng lành. 

Nhưng vẫn phải nói thêm về cơn bão. Hậu quả bão làm Connecticut bị cắt điện kéo dài. Những ngày ở Boston, trường liên tục thông báo về khả năng hoãn ngày khai giảng nếu điện không kịp khôi phục. 

Bác Liêm chở hai bố con ra LAX lúc bảy giờ tối. Gửi gấm Su cho bác Liêm khi sắp tới Su về nhà bà Mục vào các dịp nghỉ lễ. 

Su mang theo hai vally lớn, một vally nhỏ, một thùng carton. Bố chỉ có một vally nhỏ. Tiền thuê xe đẩy đã lên 3.5$ cho bay nội địa. Nhớ vài năm trước đây chỉ là 1$ hay 2$? Thủ tục check-in rất nhanh chóng. Hai vally và một thùng check-in phải trả thêm tổng cộng 80$. Mọi chuyện xuôi chèo mát mái dù việc kiểm soát an ninh khá gắt gao vì lúc này gần ngày kỷ niệm 10 năm sự kiện 11/9.

Đến sân bay Logan của Boston lúc 10:00AM sau khi đã transit khoảng ba tiếng ở Newark. Hai bố con lấy cơm nếp Su nấu ở nhà bà Mục ra ăn với ruốc. Bố mua thêm một cốc cafe. Ngồi chờ thấy con bọ robot hay hay, bố mua cho Nu làm quà. 

Lạ nước lạ cái và bất đồng ngôn ngữ, bố và Su đứng chờ gần hai tiếng thêm mất oan 20$ tiền taxi, cuối cùng cũng đến được khách sạn Embassy Suite Hotel. Một kinh nghiệm đáng giá. Cũng nhờ ở khách sạn này bố biết thêm về việc travel và thuê xe ở Mỹ. 

Rút ra kết luận - cuộc sống phải cần trải nghiệm. Có thể phải trả giá, nhưng nếu không dám trải nghiệm thì mãi mãi mình chẳng lớn được. Vấn đề là phải chuẩn bị kỹ càng, xử lý khôn ngoan, linh động và tháo vát để chỉ phải trả giá ít nhất. 

Sau khi ổn định ở khách sạn, bố và Su đi thăm Boston, cái nôi khai sinh nước Mỹ, thành phố của các trường học,... bằng phương tiện giao thông công cộng phổ biến nhất ở đây - hệ thống xe điện. 

Từ khách sạn, đi bộ qua công viên Airport, đến trạm Airport Station, lên xe điện hết 1.5$ một vé, hai bố con chui lên mặt đất ngay ga City Hall.
Su đứng trước City Hall của Boston, Ga City Hall ngay gần đó, cách chừng mươi thước.
Từ City Hall đi tới chừng 100m, ở phía dưới, bên kia đường Congress là Faneuil Hall lừng danh, điểm đầu của History Freedom Trail

Rất tiếc tòa nhà này đang được sửa chữa thành ra không vào tham quan được. Sân phía trước lúc nào cũng có những nhóm làm trò mua vui cho đông đảo khách du lịch. 
Đường phố chật hẹp điển hình của Boston, khác xa với Los Angeles hay Houston. Chiếc xe hình con tàu  là xe chở khách du lịch tham quan thành phố của Duck Tour, lấy mô hình của những con tàu hải quân Mỹ sử dụng trong WW II.
Cụm tượng kỷ niệm cơn đói ở Ireland thế kỷ 18 là nguyên nhân những tổ tiên người Mỹ gốc Ireland bỏ xứ di cư đến Mỹ cho một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Su giữa đường phố Boston, hình như là đường Federal trước một cửa hàng hoa. Hoa đẹp quá nên bố phải chụp. Khung cảnh, thời tiết, con người cảnh vật thật là tuyệt.
Một địa điểm lịch sử nữa trong chuỗi các điểm di tích của History Freedom Trail. Nơi các nhà cách mạng Mỹ hội họp để chống lại thực dân Anh, khởi xướng Tea Party.
Boston còn là thành phố học. Sinh viên từ khắp nước Mỹ và thế giới đến học còn nhiều hơn người dân tại chỗ. Rất nhiều cơ sở giáo dục, đi đâu cũng thấy trường, thấy đại học. Su đứng trước Sulfork University, một trường đại học nằm ngay trung tâm và lớn thứ ba của Boston.
Đối diện Sufolk University là nghĩa trang cũ của thành phố nơi chôn cất Franklin BenjaminPaul Revere, những người tiêu biểu tham gia cuộc cách mạng khai sinh nước Mỹ. Xuôi về bên trái ở dưới là Central Park

Su đang đứng trước cửa nghĩa trang.
Tòa thị chính cũ của thành phố Boston cho đến năm 1969. Bố muốn có một kỷ niệm ở đây nên bảo Su chụp cho một bức.
Rồi thêm một bức nữa cho chắc ăn.
Bố đặc biệt thích tượng con lừa ở một góc sân biểu tượng cho đảng Dân chủ Mỹ. Thế là phải chụp một bức làm kỷ niệm thôi.
Đi một vòng quay trở về nơi xuất phát: công viên trước Faneuil Hall.
Đã hơn bốn giờ chiều, hai bố con đi tìm quán Green Dragon Tavern nổi tiếng mà bố được giới thiệu ở trên mạng để thưởng thức món đặc sản tôm hùm Maine lừng lẫy của thành phố biển Boston. 

Lò dò theo bản đồ một hồi cũng tìm ra. Hai bố con yên vị thoải mái sau nhiều giờ đi bộ giữa quán cổ có lịch sử thành lập từ thế kỷ 17! Vì còn quá sớm cho bữa dinner nên quán khá vắng. Thời điểm này rất là tốt vì người phục vụ có thì giờ hỏi han và phục vụ khách chu đáo.
Sau khoảng 15' chờ đợi, món tôm hùm xứ Maine rồi cũng được đem ra. Bố tự thưởng cho mình một chai bia địa phương.
Nhưng,... giữa lúc chuẩn bị thưởng thức thì phải nghe điện thoại từ Pomfret cập nhật về tình hình điện đóm. Vẫn chưa có điện và phải chờ cập nhật tin tức đến hết ngày 3/9. 

Chậc, thôi thì cứ thưởng thức hết đã, để hai con tôm hùm chờ lâu quá! Tôm khá ngon tính ra cũng rẻ so với các món chi tiêu khác. Hóa đơn tổng cộng cho bữa tối chỉ hơn 23$. 

Hẹn sẽ có ngày nào trở lại. 
Hai cha con tự chụp hình kỷ niệm trước cửa quán.
 Kỷ niệm một buổi chiều cuối hè ở Boston.
Tiếp tục tour tham quan, là đến mua sắm ở Quincy Market. Có ba dãy nhà lồng chợ. Su đứng chụp hình trước nhà chợ chính. Hai bên trái, phải là hai nhà lồng Đông và Tây. Trời tối dần và gió thổi rất lạnh. Hai bố con đem áo gió ra mặc.
Qua khu chợ, đi tiếp về phía vịnh Boston là quảng trường Aquarium với những vòi nước phun khói chạy vòng liên tục khá thú vị.
Su hứng khởi giơ hai tay chiến thắng.
Thả bộ dần ra đến vịnh Boston, nơi ngày xưa những chuyến tàu từ Cựu lục địa cập bến mang theo những dòng người di dân và chuyên chở hàng hóa từ châu Âu. Hiện giờ đây là cảng du lịch với các tour thám hiểm đảo ngoài khơi Đại tây dương, tour đi xem cá voi, ngược lên tận bờ biển Canada. 

Buổi chiều tà luôn đem lại cảm giác bâng khuâng thoáng buồn của người xa xứ. Đây là khởi đầu của một cuộc sống viễn xứ hay chỉ là một chốc lát trong cuộc viễn du dài sắp tới của Su?
Bố vẫn mong quê hương rồi sẽ tốt đẹp để Su có một cuộc sống trọn vẹn ở quê nhà.

Tour tự biên tự diễn của hai bố con rồi cũng chấm dứt. Bố và Su xuống ga Aquarium để về ga Airport gần khách sạn. 

Cuộc sống hiện đại của một nước công nghiệp ở các thành phố lớn luôn kết thúc mỗi ngày với những khuôn mặt mệt mỏi sau một ngày làm việc trở về nhà bằng phương tiện công cộng. Tuyến xe điện ngầm Boston này đã gần trăm năm, là tuyến xe điện đầu tiên ở lục địa Bắc Mỹ.

Boston, một thành phố sẽ mãi mãi ghi dấu ấn sâu đậm trong tâm trí của bố qua một vài ngày ngắn ngủi. Biết đâu nó sẽ gắn chặt với một phần đời của Su sau này khi mà Su được bước chân vào một trong những Ivy Universities huyền thoại ở đây sau ba năm nữa!

Cứ ước mơ và cố gắng, điều gì cũng có thể Su nhỉ.

Update @4.5.2021 - Su đã quay trở lại Boston không phải sau ba năm mà là bảy năm! Và đã ở lại Boston gần ba năm, học tập và làm việc ở MIT